• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Truyện Ma Ở Đà Lạt


Ấn +1 Để Load trang nhanh hơn

Truyện Ma Ở Đà Lạt



Nói tới Đà Lạt thì chắc chắn mọi người ai cũng biết về những đồi thông thơ mộng, những ngôi nhà theo kiểu châu Âu cổ kính , hồ Xuân Hương yêu kiều giữa lòng Đà Lạt... và... những câu chuyện về ma chưa bao giờ ngừng thu hút sự tò mò của mọi người. Hôm nay tui sẽ ko kể cho mọi người những mẫu chuyện ma được lượm nhặt từ trên mạng ko rõ nguồn gốc hay những chỗ ăn chơi tốn tiền ở đây mà tui sẽ kể cho mọi người về chuyến đi bộ quanh hồ Xuân Hương vào lúc nữa đêm mà tui sẽ ko bao giờ quên.







Đó là một ngày tháng 5, tui đặt chân tới Đà Lạt vào cái lúc mà mọi người đã về nhà sau một ngày làm việc và các đôi tình nhân đã bắt đầu chở nhau trên những con xe đi dạo phố. Với một thằng đi Đà Lạt có một mình như tui thì công việc đầu tiên tất nhiên là... ăn cho đã cái bụng sau đó check-in ở một khách sạn bình dân trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Lúc đó đã 23h, tui một mình lang thang xuống khu Hoà Bình và uống một ly sữa đậu nành nóng theo đúng cách mà đa số người đi Đà Lạt đều làm. Hình như trong ly sữa có cái gì đó làm cho người ta "phỡn" hẳn lên thì phải, đứng dây tính tiền cũng là lúc đồng hồ chỉ 23h30" và ý nghĩa đầu tiên loé lên trong đầu tui là dạo một vòng Hồ Xuân Hương, tất nhiên là tui cũng ko quên là chu vi một vòng hồ là 7km mà gã hướng dẫn viên đã nói trước đó. Tui bắt đầu từ Lotte Đà Lạt và đi theo hướng kim đồng hồ. Nếu mọi vận động viên viên đi bộ đều có người cổ vũ lúc xuất phát thì tui cũng vậy, và người cổ vũ tui lúc này chính là chú xe ôm cạnh bờ hồ, chỉ có điều những thứ mà chú nói với tui hơi khác so với những cổ động viên khác thay vì "cố lên" thì chú lại nói là:

"Leo lên chở đi cafe với mấy em sinh viên Đà Lạt nè em trai, muốn cho nhiêu thì cho, ko đẹp ko lấy tiền "

Nói chung cũng hơi bất ngờ, bộ tui giống thằng ăn chơi lắm sao mà mời mọc vậy cha , sau đó mình cũng từ chối khéo và đi tiếp. Quả thực là đi một mình vào lúc nữa đêm quanh hồ cũng có cảm giác hơi sợ, nào là sợ cướp, lừa đảo, đánh lộn... nhưng nói chung sợ nhất vẫn là... SỢ MA. Đi tới đoạn gần công viên Hoa Đà Lạt có mấy cây thông cao cao, bóng che tối thui trên vỉa hè cùng những cơn gió nhè nhẹ thổi qua khung đường vắng hoe ko một bóng người lẫn xe làm tui cảm thấy hơi bất an. Tui vẫn bước đều như lúc mới bắt đầu mặc dù đã đi dc gần nữa đoạn đường, bổng tui nghe thấy một số âm thanh là lạ, nói thiệt là tới bây giờ tui cũng ko thể xác định được âm thanh tui nghe lúc đó là gì, âm thanh nghe giống như trong một phòng họp với nhiều người cùng bàn tán nhưng lại rất thì thào và ko thể nghe rõ dc bất kỳ âm thanh có nghĩa nào. Có lẽ hành động mà tui ko bao giờ quên đó là việc tui ngoái đầu nhìn ra phía bờ hồ, nơi có một cái nhà thuỷ tạ nho nhỏ, tui chắc chắn là tui đã thấy gì đó hơi khác lạ nhưng ko hiểu sao tui cứ cố gắng để nhìn, càng nhìn thì càng sợ nhưng lại càng thích thú cái cảm giác thoả mãn trí tò mò. Đó là một cặp chân người đang treo đong đưa trên mái nhà thuỷ tạ mà tui ko thể nhìn thấy phần trên do mái nhà che mất, đó đơn giản là một cặp chân đang treo lủng lẳng và đong đưa theo gió. Đầu tiên là cảm giác thích thú vì vừa giải toả dc sự tò mò, sau đó là hơi bất an, và cuối cùng là... xanh mặt.

"Thế đ*o nào lại có cặp giò lủng lẳng ở đây vào lúc nữa đêm như vầy?!"

"Án mạng hả trời, bây h mà đi báo công an chắc dc tiền thường"

"Hay là ..... "

Tui lẩm bẩm một hồi mà ko quên bước đều như chưa từng thấy chuyện gì, nói thiệt là lúc đó muốn xón là quần luôn nhưng phải rán bình tĩnh để bước, 2 ngón tay cái nhét vào giữa ngón trỏ và ngón giữa nắm chặt lại và cho vào trong túi áo khoác rồi niệm Phật lia lịa. Lúc đó tui chỉ mong có một gã nào đó chạy ngang qua và tui sẽ xin quá giang cho dù hắn có đòi tiền xe ôm đi chăng nữa nhưng tuyệt nhiên vắng tanh, ko có một gã nào hết mặc dù trước đó thỉnh thoảng vẫn có một chiếc xe chạy ngang qua, tất nhiên cái ý định gọi taxi đến cũng có xuất hiện trong đầu nhưng nếu mà gọi taxi thì ko lẽ trong thời gian đợi phải lãng vãng quanh cái nơi quái quỷ này sao?! Và tui quyết định đi tiếp cho hết quãng đường còn lại vì lúc đó tui đã đi dc một nữa đoạn đường. Tui về tới khách sạn tầm 0h30, mở cửa phòng thật gấp sau đó nhảy thẳng lên giường để ngủ vì đã quá mệt, bổng RẦM

"Cái quái gì vậy trời, ko lẽ sập giường?!"

Tui đứng lên, kéo cái nệm lên và thấy quả nhiên một thanh gỗ đã gãy mà kỳ lạ là nó hoàn toàn còn tốt chán, ko mối mọt và to như bắp tay người lớn, thế quái nào mà nó gãy ngọt xớt như bẻ một cây tăm vậy trời. Tới lúc này thì tui cũng ko còn sức để suy nghĩ gì tiếp vì đã quá oãi với những gì diễn ra trước đó rồi, tui thiếp đi nhanh chóng thậm chí sáng dây mới phát hiện ra mình vẫn chưa cởi giày.

Thích thú, hoảng sợ và mệt là những từ mà tui có thể dùng để miêu tả một cách ngắn gọn nhất cho chuyến đi này. Và nếu có thời gian tui chắc chắn sẽ tới Đà Lạt 1 lần nữa, để lại đi một vòng quanh hồ Xuân Hương


Nguồn - voz

Ý kiến bạn đọc { 0 }

Ý kiến của bạn

 

truyện ma